Tự tử chính là mất mát của tất cả chúng ta
Đó là một ngày đầu tháng Tư năm 1996, khi tôi nhận được một cuộc điện thoại từ mẹ tôi. Mẹ gọi để kể tôi nghe rằng Eric, hàng xóm cũ của tôi và cũng là người bạn tôi chơi cùng hồi bé, đã tự kết thúc cuộc đời mình. Cũng nhiều năm rồi tôi chưa có dịp gặp hay nói chuyện với Eric vì chúng tôi theo học hai trường đại học khác nhau. Nhưng điều đó không quan trọng. Tôi điếng cả người khi nghe tin. Tôi chưa bao giờ thấy mình bàng hoàng đến vậy. Mới 20 tuổi đầu, đâu ai nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi mất đi bạn bè cơ chứ? Suy nghĩ đầu tiên của tôi là: "Tại sao?" Chỉ Eric mới có thể trả lời câu hỏi đó. Rồi tôi nghĩ tiếp: "Như thế nào?" Và mẹ tôi là người đã giải thích cho tôi trong mơ hồ. Tôi như lịm đi.
Tôi ngay lập tức nghĩ đến gia đình cậu ấy. Tôi biết rằng họ đang chịu nỗi đau vô ngần vì mất mát này. Tôi không thôi nghĩ đến bố mẹ cậu ấy và nhất là cậu em trai, Brian. Cậu bé mới học cấp 3 mà giờ đã vĩnh viễn mất đi người anh trai yêu dấu. Đầu óc tôi quẩn quanh hai chữ: "Tại sao?"
Tới tận ngày hôm nay, tôi vẫn chưa tìm được đáp án chính xác cho câu hỏi đó. Mặc dù cậu ấy để lại di nguyện cho từng thành viên trong gia đình, tôi chưa bao giờ hỏi đến nội dung những bức thư ấy. Tôi không muốn khơi lại nỗi mất mát của họ và cũng tôn trọng sự riêng tư trong từng câu chữ của người đã khuất. Nhưng lý do lớn nhất là bởi tôi không muốn vết thương lòng lại một lần nữa mưng mủ vì cái chết của Eric. Là một người bạn, là một người ở lại mà không nhận được câu trả lời, tôi cứ sống như vậy.
Tôi biết không phải là người duy nhất. Chắc chắn có nhiều người như tôi, những người thấm thía cái cảm giác thẫn thờ sau khi mất đi người mà mình từng quen vì nguyên nhân tự tử, và họ thắc mắc hoài một câu hỏi tại sao. Thường thì tại sao không phải là câu hỏi duy nhất. Như tôi, tôi tự hỏi: "Nếu thời gian quay lại, mình có thể làm gì để ngăn chuyện đó?" Câu hỏi này, bản chất nó đã nặng nề, vì không ai nhận ra được bất cứ dấu hiệu cảnh báo nào. Làm sao để chống lại được tâm lý muốn tự tử, nhất là khi bạn cảm thấy rằng mình đáng ra đã có thể ngăn chặn nó?
Giúp người khác vượt qua được những suy nghĩ tự sát cũng không phải chuyện dễ dàng. Với những người phải sống với nỗi đau của những câu hỏi không có lời giải đáp liên quan đến tự tử, hãy tin rằng sẽ luôn có hi vọng và sự trợ giúp từ cộng đồng. Tháng Chín hằng năm có Ngày thế giới phòng chống tự tử trong khuôn khổ Tuần lễ thế giới phòng chống tự tử. Đây là chiến dịch tại Hoa Kỳ với mục đích nâng cao nhận thức của công chúng và khuyến khích các chuyên gia y tế chia sẻ nhiều hơn về các phương pháp phòng chống tự tử cũng như các dấu hiệu tự tử. Tại hàng trăm cộng đồng trên khắp đất nước, những người chịu ảnh hưởng của suy nghĩ tự tử và những người hết lòng ủng hộ họ đã cùng tham gia vào chiến dịch Out of the Darkness Walks (tạm dịch Đi bộ thoát khỏi bóng tối).
Được khởi xướng từ năm 2004, các buổi đi bộ đồng hành này được Tổ chức Phòng chống Tự tử Hoa Kỳ (AFSP) tổ chức để nâng cao nhận thức và gây quỹ cho hoạt động, đồng thời để gửi đi thông điệp mạnh mẽ rằng tự tử là điều có thể ngăn lại, và rằng không có ai phải chiến đấu một mình trong cuộc chiến này. Tại các sự kiện này, những con người dũng cảm sẽ mở lòng về mối liên hệ giữa họ và tự tử. Người tham gia cũng sẽ được cung cấp nền tảng để xây dựng văn hóa trên cơ sở sự thấu hiểu về sức khỏe tinh thần. Bạn bè, thành viên trong gia đình, hàng xóm và đồng nghiệp cùng đi bên nhau, giúp đỡ nhau và tưởng nhớ những người đã khuất. Toàn bộ số tiền gây quỹ được từ chiến dịch Out of the Darkness Walks sẽ cho phép AFSP đầu tư vào các nghiên cứu nhằm cứu tính mạng con người, các hoạt động giáo dục, hoạt động ủng hộ và sự hỗ trợ dành cho những người chịu ảnh hưởng bởi suy nghĩ tự tử.
Tháng Chín năm 2019 là lần đầu tiên tôi tham gia một buổi Out of the Darkness Walk. Một đồng nghiệp cùng làm với tôi ở CareOregon đã tổ chức một ban chiến dịch nhằm nâng cao nhận thức về phòng chống tự tử và mời tôi tham gia (xem ảnh trên). Gần đây, cô ấy mới mất đi một người bạn vì tự tử. Nỗi đau của cô ấy còn chưa khép miệng, không như nỗi đau đã qua 23 năm của tôi kể từ khi mất đi Eric, nhưng sự tuyệt vọng mà chúng mang lại cũng một chín một mười. Bất cứ trường hợp tự tử nào cũng vậy. Và vì cái chết của Eric đã lùi xa vào quá khứ, tôi quyết định liên hệ với Brian và mời cậu ấy tham gia cùng chúng tôi. Cậu ấy đồng ý tham gia và hai chúng tôi đã bước đi bên nhau, trong nỗi nhớ về Eric. Đó là một trải nghiệm đẹp và vô cùng xúc động. Cả hai chúng tôi đều nhận thấy rằng điều tuyệt vời nhất là được đóng góp cho một sứ mệnh để giúp đỡ ai đó trong khủng hoảng. Chúng tôi làm điều đó với hi vọng rằng trên cuộc đời này, sẽ không còn ai phải nhận lá thư tuyệt mệnh từ người thân của mình như Brian nữa.
CareOregon tự hào tài trợ cho chương trình Out of the Darkness Walk năm nay, diễn ra vào thứ Bảy, ngày 1 tháng 10 năm 2022. Năm nay, bên cạnh chương trình đi bộ trực tiếp, AFSP đã thiết kế một video nêu bật những điều mà tổ chức Oregon đã làm được, tôn vinh những người thân yêu không còn trên đời của chúng ta, đồng cảm với cuộc chiến của từng cá nhân và thôi bùng lên niềm hi vọng ở mỗi con người. Để biết thêm thông tin về chương trình đi bộ và để đăng ký, vui lòng nhấp vào đây.
Nếu quý vị là hội viên CareOregon đang trải qua khủng hoảng tinh thần hoặc không biết phải làm gì nếu người quý vị quen có biểu hiện tự tử, hãy nhớ rằng QUÝ VỊ KHÔNG CHỈ CÓ MỘT MÌNH. Vui lòng gọi vào số điện thoại địa phương sau để trò chuyện với người sẵn lòng lắng nghe quý vị.
- Tại hạt Clackamas: 503-655-8585
- Tại hạt Multnomah: 503-988-4888
- Tại hạt Washington: 503-291-9111
Ngoài ra, quý vị cũng có thể gọi cho Đường dây nóng phòng chống tự tử qua số 1-800-273-TALK (8255) hoặc liên hệ với Đường dây nhắn tin khi khủng hoảng bằng cách nhắn "TALK" vào số 741741.
NGUỒN:
https://supporting.afsp.org/index.cfm?fuseaction=cms.page&id=1924